Lúc Tuân Anh và bốn ông cụ của thôn Yêu Linh bàn chuyện, Ôn Văn nhàm chán dạo quanh thôn.
Thôn Yêu Linh này trông như một thôn làng, mà thực thế nó cũng là một ngôi làng bình thường mà thôi.
Nhà cửa chỉ được xây dựng bằng gỗ và gạch đá, dưới mái hiên treo đầy xâu ớt khô, trên sân phơi mấy loại đậu và nấm rừng này nọ, rất có không khí nhà làm nông.
Rất khó tưởng tượng nhóm sinh vật có sức mạnh mạnh mẽ này lại dùng phương thức mộc mạc như thế để sinh hoạt trong thôn làng này, nhìn thoáng qua hoàn cảnh nơi này thì Ôn Văn đã có thể đoán được nhóm thôn dân có lẽ thật sự không hề để tâm tới chuyện tranh giành quyền thế.
Điểm đặc biệt duy nhất chính là mỗi nhà trong thôn đều có một kho hàng.
Trong kho hàng chất đống không ít nguyên liệu yêu thú và dược liệu quý hiếm, cứ cách nửa năm hiệp hội sẽ tới mua những nguyên liệu này.
Một phần nguyên liệu đổi thành vật phẩm cuộc sống cho thôn dân, một phần xem như phí bảo vệ mà bọn họ nộp lên cho Hiệp Hội Thợ Săn, còn một phần thì đổi thành nguyên liệu bảo dưỡng Kỳ Linh Châu.
Gần ngàn năm qua, người ở thôn Yêu Linh này vẫn luôn sinh sống mộc mạc như thế.
Ôn Văn nhìn số nguyên liệu này mà thòm thèm, có điều anh không ra tay với chúng.
Trải qua chiến đấu rồi thu hoạch chiến lợi phẩm là một chuyện, trong tình huống này lấy đi đồ của người khác là một chuyện khác, trước khi vẫn chưa thể xác nhận người của thôn Yêu Linh là kẻ địch, mấy thứ này chính là tài sản riêng của bọn họ.
Ôn Văn đi dạo một vòng, thấy xung quanh không có người thì thử kích hoạt trạm thu nhận một chút, lần này không xuất hiện cảm giác cảnh báo.
Có nghĩa là hiện giờ tiến vào trạm thu nhận không có vấn đề, sau khi Ôn Văn tập hợp với đại đội hiệp hội thì cảm giác bị theo dõi đã biến mất.
Lúc đầu Ôn Văn còn khá nghi ngờ, có điều hiện giờ xem ra có lẽ người theo dõi kia không muốn xuất hiện trước mặt Tuân Anh.
Vì thế Ôn Văn liền tiến vào trong trạm thu nhận, anh đã thòm thèm muốn xem năng lực của Tần Sảng lâu rồi.
Một người thanh niên tóc trắng vẻ mặt lạnh lùng đứng trong một căn phòng giam trên tầng ba trạm thu nhận, người này chính là Tần Sảng vừa phá kén ra ngoài.
Cơ thể hắn đã không còn đan xen giữa ảo và thật như trước kia nữa rồi, mà là có cơ thể chân chính, cả phòng giam bị giá lạnh bao trùm, giống như là một hang băng vậy.
Trên người Tần Sảng còn có mùi lưu huỳnh và hơi thở tài mị đặc biệt của ác ma, sau khi trộn lẫn với hơi thở đầy ghê tởm của ác quỷ thì tạo thành một hơi thở rất kỳ lạ.
Hơi thở đó làm Tần Sảng trông tà ác u ám tới cực điểm, ngay cả khủng thủ ma xấu xí nhất trong phòng giam, chuyên lấy sợ hãi làm thức ăn thì trông vẫn thân thiện hơn Tần Sảng rất nhiều.
Nếu tên này xuất hiện ở thôn Yêu Linh lúc này, chỉ sợ nhóm Hiệp Hội Thợ Săn sẽ không chút do dự giết chết hắn.
Sau khi Tần Sảng xuất hiện, thái độ của nhóm quái vật có sự khác biệt, vô diện ma theo bản năng đề phòng sinh vật có hơi thở tương tự với mình.
Vô diện ma có thể cảm nhận được thực lực của Tần Sảng, tuy vẫn không bằng hắn nhưng so với cấp Tai Nạn hạ tự bình thường thì mạnh mẽ hơn không ít, thậm chí nếu không phải hắn sao chép được năng lực của Hủ Huyết Giả thì có khả năng chỉ có thể đánh ngang tay với Tần Sảng mà thôi.
Tuy nguyên nhân là vô diện ma vốn không phải quái vật trung tự hệ chiến đấu nhưng cũng đủ để chứng minh sự mạnh mẽ của Tần Sảng.
Ngô Vọng nhìn Tần Sảng mà có chút hả hê, hắn cho rằng Tần Sảng là quái vật mới tới, vì thế rất chờ mong màn Ôn Văn đày đọa.
Sa Lực Sĩ ở kế bên phòng Ngô Vọng, chỉ mới tỉnh lại không bao lâu, sau khi tỉnh lại thì ngồi yên ở đó không nói lời nào, có điều thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt xem thường mà liếc nhín Tần Sảng.
Loại quái vật trình độ này, hắn chỉ cần một phát dao tay... có lẽ là hai phát, ừm, dù sao thì cũng là dùng dao tay là có thể chém chết.
Đào Thanh Thanh mỉm cười, có cảm giác như nhìn thấy bạn học cũ cùng lớp.
Về phần những quái vật khác thì phần lớn đều là kiêng kỵ, ở trong mắt đám quái vật thì sinh vật tà ác như Tần Sảng cũng là một kẻ ác nhân làm người ta phải đau nhức như u nhọt ở đầu ngón chân vậy.
Ôn Văn vừa tiến vào tầng ba liền nhìn thấy Sa Lực Sĩ ngồi dưới đất, vì thế mỉm cười nói: "Cuối cùng mày cũng đã tỉnh, tao còn tưởng đâu mày sẽ ngủ tới tận khi trời đất hoang tàn chứ."
Sa Lực Sĩ quay mặt đi nơi khác, không muốn nói chuyện với Ôn Văn.
Hắn cảm thấy Ôn Văn chỉ là một kẻ tiểu nhân chỉ biết lợi dụng khi người ta gặp khó khăn mà thôi, nếu không phải may mắn thì căn bản không có khả năng bắt được mình.
Mà sở dĩ đến giờ Sa Lực Sĩ mới tỉnh lại hoàn toàn là vì tác dụng phụ của quả bom 'Hoa Hồng Đỏ Thẫm' kia mà thôi, mặc dù hiện giờ đã tình lại nhưng cũng phải qua một khoảng thời gian rất lâu mới có thể khôi phục lại trạng thái mạnh nhất.
Tiếp đó Ôn Văn lướt qua phòng giam Sa Lực Sĩ, nhìn thấy Tần Sảng đã phá kén ra ngoài, Sa Lực Sĩ tuy mạnh nhưng hiện giờ không dùng được, còn không bằng quan tâm tới Tần Sảng thì hơn.
Thấy Ôn Văn đi tới, Tần Sảng vẻ mặt lạnh lùng lập tức quỳ một chân, cúi đầu, đây là tư thế tượng trưng cho thần phục.
Ngô Vọng kinh hãi rớt cằm, hắn còn muốn xem Ôn Văn đày đọa Tần Sảng mà, sao đột nhiên lại quỳ xuống thế kia?
Ôn Văn sửng sốt, anh đã từng dạy dỗ Tần Sảng rất nhiều lần, có điều bởi vì bản thân quỷ hồn vốn gàn bướng, Tần Sảng chưa từng tỏ ra chút dấu hiệu thuần phục nào.
Sao lần này thực lực trở nên mạnh mẽ, chẳng những không khiêu khích Ôn Văn mà lại còn trực tiếp thần phục như thế chứ?
Sau khi suy nghĩ một chút, Ôn Văn liền hiểu được, có lẽ mấy viên thai nhân ma kia đã làm Tần Sảng thoát khỏi kiểu tư duy của quỷ hồn, nhận ra được sự mạnh mẽ của Ôn Văn nên mới tỏ ra thần phục.
Đối với Ôn Văn thì đây là chuyện tốt, vì thế anh gật đầu với Tần Sảng, chuẩn bị xem thử xem có thứ gì để khen thưởng hay không.
Sau khi thưởng cho Tần Sảng một phen, Ôn Văn liền đi tới một nơi không người, bắt đầu kiểm tra năng lực của Tần Sảng.
Sau khi điều chỉnh thể chất bên tay trái thành thể chất của Tần Sảng, hơi thở trên người Ôn Văn lập tức trở nên tối tăm khủng khiếp.
Hiện giờ không chỉ con nít, cho dù là người bình thường lớn gan nhìn thấy Ôn Văn cũng sẽ co giò bỏ chạy, nếu trong hoàn cảnh tối tăm một chút thì có khả năng sẽ bị dọa chết tươi.
Kỳ thật dáng vẻ của anh không có gì biến đổi, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh sẽ tự động kích hoạt nỗi sợ trong lòng, giống như nhìn thấy thiên địch vậy.
Ôn Văn bất đắc dĩ cào cào tóc, cố gắng thu lại hơi thở trên người, sau khi anh đã thu lại tới mức cao nhất, mặc dù không còn dọa người ta sợ phát khóc nhưng vẫn có thể làm lũ con nít khóc tới tè ra quần.
"Mình muốn làm người tốt mà, sao phong cách của mớ thể chất cứ kiểu này ấy nhỉ..."
Ủy khuất một lát thì Ôn Văn không thèm để ý nữa, dù sao thì anh cũng làm biến thái lâu rồi, căn bản không quan tâm người khác nhìn mình thế nào, hiện giờ anh càng chú ý tới thể chất và thực lực hơn.
Vừa chuyển đổi một cái anh liền cảm giác được sức mạnh của Tần Sảng mạnh hơn cấp Tai Nạn hạ tự mình thường, vì thế thể chất vô diện ma cộng với thể chất Tần Sảng chính là trạng thái mạnh nhất của Ôn Văn.
Sau khi biến thành ác quỷ, năng lực khống chế băng của Tần Sảng được cường hóa cực mạnh, hoàn toàn có thể so với người siêu năng thuộc tính băng.
Hơn nữa có thể kích hoạt hình thái ác ma, băng sẽ biến thành băng có màu tím đen, có sát thương và lực phá hoại càng mạnh hơn nữa, đồng thời các bộ phận cơ thể cũng có thể tiến hành chuyển đổi, biến thành tay chân của ác ma.
Cánh tay có thể biến thành cây búa đập vỡ mặt đất, lưỡi hái có thể cắt đứt không khí, hoặc là xuất hiện một cánh tay ác ma khổng lồ màu tím đen.
Phần đuôi tóc có thể mọc ra gai độc, há miệng có thể phun ra chùm tia sáng năng lượng màu tím đen.
Nói ngắn gọn thì thể chất của Tần Sảng chính là một cỗ máy chiến đấu, cho dù chỉ có mỗi thể chất này thì năng lực chiến đấu cũng rất toàn diện!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo